27 thg 2, 2013

bài vô đề số bảy

làm sao
ngay thẳng cõi tôi
cho ngày
thong thả
chỗ đời đi qua

cho đêm
nhẹ những trở trăn
ôm vòng
hệ lụy trần gian
mỉm cười



 

20 thg 2, 2013

cơn bão về qua





có cơn bão về qua
như đất trời nhuốm bịnh
phố bàng bạc cơn mưa
lối đi về trống vắng

chút ưu phiền đọng lại
trên khoé mắt xa xăm
cơn buồn như níu cẳng
thầm lặng bước chân đau

u uất ngày mùa đông
lạnh chơ vơ cỏ úa
cây ngủ chết bên đường
rũ nhánh đời trơ trọi

nhẹ buông bàn tay nắm
người vội vã bước chân
ngôn ngữ chừng khô cạn
mình đã chán nhau chăng

cơn bão lòng sôi nổi
cơn bão đời bao quanh
như ta cũng nhuốm bịnh
cùng đất trời hư hao



4 thg 2, 2013

xuân về

 xuân về
từng góc riêng vui
của anh, của chị
của tôi góc đời

dầu rằng
còn lắm tả tơi
mong mùa mới
vẫn dễ thương con người


1 thg 2, 2013

tết nhớ ..

lâu lắm rồi tôi chẳng về ăn tết
hẳn quê nhà em gái nhỏ chờ mong
mẹ đã mất chắc cảnh nhà buồn lắm
gốc mai vàng hoa có nở không em

khu phố cũ ngày xưa vàng kỷ niệm
có nhộn nhịp cảnh chợ tết năm nao
đón mừng xuân đùa vui cùng đám bạn
cô hàng xóm răng khểnh nụ cười xinh

lâu lắm rồi tôi chẳng về ăn tết
em gái nhỏ giờ bận bịu chồng con
lũ bạn bè mấy ngả đời tứ tán
cô hàng xóm yên ổn bến sông nào

nhớ phố xưa vết thương lòng tơi tả
hỏi quê nhà xuân về có còn vui
dòng vẫn trôi bao kiếp người thay đổi
gốc mai vàng hẳn cơi cỗi phận đời

lâu lắm rồi tôi chẳng về ăn tết ..